温门山
早入温门山,群峰乱如戟。崩崖欲相触,呀豁断行迹。
脱屐寻浅流,定足畏欹石。路尽十里溪,地多千岁柏。
洞门昼阴黑,深处惟石壁。似见丹砂光,亦闻钟乳滴。
灵池出山底,沸水冲地脉。暖气成湿烟,濛濛窗中白。
随僧入古寺,便是云外客。月出天气凉,夜钟山寂寂。
脱屐寻浅流,定足畏欹石。路尽十里溪,地多千岁柏。
洞门昼阴黑,深处惟石壁。似见丹砂光,亦闻钟乳滴。
灵池出山底,沸水冲地脉。暖气成湿烟,濛濛窗中白。
随僧入古寺,便是云外客。月出天气凉,夜钟山寂寂。
注音版
wēn mén shān温门山táng dài唐代wáng jiàn王建
早入温门山。群峰乱如戟。崩崖欲相触。呀豁断行迹。脱屐寻浅流。定足畏欹石。路尽十里溪。地多千岁柏。洞门昼阴黑。深处惟石壁。似见丹砂光。亦闻钟乳滴。灵池出山底。沸水冲地脉。暖气成湿烟。濛濛窗中白。随僧入古寺。便是云外客。月出天气凉。夜钟山寂寂。
^回到顶部^